XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Phan_17

Chương 21.2

Triệu Nhiễm Nhiễm không có tâm trạng trả lời anh ta, dùng sức xoa mặt, không dám dùng móng tay gãi.

Lúc đến bệnh viện đã  cảm thấy  cả khuôn  mặt đều  sưng, đặc  biệt khó  chịu, cô  nhìn thấy  Tả Tự vội  vàng chạy  tới. "Tả  Tự, anh mau  giúp tôi  xem mặt,  thật là  ngứa quá."

Tả  Tự vừa  nhìn, một đám đậu đỏ rậm  rạp chằng  chịt, đã  trải rộng  hai bên gương  mặt. "Sao  em như vậy,  ngửa đầu  ra xem."

Triệu  Nhiễm Nhiễm  nghe lời  ngẩng đầu  lên, còn  nhắm mắt  lại. Tả  Tự cúi đầu  bưng mặt  của cô,  dùng ngón  tay kìm chỗ  sưng đỏ.

"Ngày  hôm qua ăn cái gì hả?"

"Tối ngày hôm qua ăn cải trắng hầm thịt heo."

"Chưa tìm được nguyên nhân dị ứng.  Buổi trưa thì sao?"

"Cháo hải sản còn dư của anh. . . ."

Triệu Nhiễm Nhiễm u oán mở mắt ra, Tả Tự vò đầu rồi.

"Đều tại anh."

"Đúng đúng đúng, trách tôi." Tả Tự nén cười, "Chỉ là dị ứng bình thường, ở lại mua thuốc thoa là được, em đừng cử động, tôi giúp em xoa xoa."

Triệu Nhiễm Nhiễm lại nhắm mắt lại, ngưỡng mặt, Tả Tự cúi đầu, cách rất gần, nghĩ thầm,cô bé này chẳng lẽ không biết động tác này, vẻ mặt này là có ý muốn mời sao?

"Nhiễm Nhiễm, em nói, nếu có người từ phía sau lưng thấy, sẽ cho rằng chúng ta đang làm gì?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu một cái, "Không biết."

"Hôn môi."

"Sướng chết anh."

"Hiện tại tôi muốn hôn em, em cũng không tránh thoát."

"Vậy không được, tôi chỉ để cho bạn trai tôi hôn."

Tả Tự nghe thật không thoải mái.  "Còn rất trung trinh, nếu tôi hôn em rồi, em sẽ làm sao? Lấy thân báo đáp?"

Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức tiếp lời, "Tôi thà lấy cái chết tỏ ra trong sạch."

Tả Tự muốn tăng thêm chút sức lực trên tay, nhưng rốt cuộc không nỡ, chỉ tự mình mài mài răng.

Bình thường triệu chứng dị ứng hải sản chính là nổi mẫn, từ mặt bắt đầu, nghiêm trọng sẽ trải rộng toàn thân.

Tả Tự xoa xoa chỗ sưng cho cô, thuận tiện chấm mút, vừa định buông cô ra thì đột nhiên một nguồn sức mạnh nắm lấy bờ vai của anh, không đợi anh kịp phản ứng, thân thể ngã trên mặt đất xa mấy mét, Tả Tự lập tức cảm thấy vết thương mới vừa cắt chỉ ở lưng đã vỡ ra, anh chịu đựng không có kêu đau ra tiếng.

Triệu Nhiễm Nhiễm bị tình huống trước mắt làm sợ ngây người, thấy Giang Tiềm bị thương ở trán, dán một miếng băng gác, cặp mắt gần như ngâm ra máu, cả người bụi bẩn, há mồm thở dốc trên dưới phập phồng.  Cô còn chưa có phản ứng kịp, anh lại tiến lên mấy bước, đá vào eo Tả Tự một cước, Tả Tự trượt ra xa hai mét.

Triệu Nhiễm Nhiễm nhớ tới vết thương trên người Tả Tự, kinh ngạc, che ở trước người anh, lớn tiếng la với Giang Tiềm, "Giang Tiềm, anh nổi điên cái gì?"

Giang Tiềm giống như không thấy cô, lại tiếp tục tấn công Tả Tự, khom lưng muốn xách anh ta lên. Triệu Nhiễm Nhiễm nghĩ đến vết thương của Tả Tự, không thể để cho thương thế của anh tăng thêm, nếu không khoản nợ nhân tình này trả không hết rồi.

Cô liều mạng ôm lấy Giang Tiềm không cho anh động, trong lòng bởi vì chuyện tấm hình mà vẫn khó chịu khác thường, bởi vì lúc gặp gỡ nguy hiểm cần anh nhất nhưng anh lại không ở bên người, hơn nữa vài ngày không tìm được anh mà càng thêm uất ức. Triệu Nhiễm Nhiễm cắn môi, quả đấm rơi vào trên ngực Giang Tiềm từng cái, nước mắt cũng chảy xuống.

Hai người này giống như đang so tài với đối phương, dính sát nhau, lại không phát ra âm thanh nào, một người uất ức, một người khác càng uất ức.

Giang Tiềm sắp điên rồi, ngày đó sau khi cô cúp điện thoại, vốn muốn đêm đó sẽ tới tìm cô. Nhưng Khuông Vĩ lại gọi anh trở về đại đội đặc chủng.

Rừng sâu núi thẳm, địa hình phức tạp, mấy đội viên đặc chiến mới nhậm chức bị vây ở bên trong không được giải cứu. Ở trong, chưa quen thuộc địa hình, bên ngoài, có dân liều mạng bao vây, Khuông Vĩ bị trọng thương không thể giải cứu, vì vậy anh ta tìm đến Giang Tiềm, người từng theo anh ta vào rừng nhiều lần, quen thuộc địa hình nơi đây.

Hành động giải cứu chỉ mất hai ngày, nhưng thời gian đi đường lại trễ nãi không ít ngày.  Giang Tiềm trở lại pháo đoàn, chưa kịp thay quần áo liền chạy tới thành S tìm Triệu Nhiễm Nhiễm.

Nhưng anh nhìn thấy gì?

Anh nhìn thấy cô gái khiến trái tim anh hỗn loạn, vô cùng hạnh phúc ngưỡng mặt, tiếp nhận vuốt ve, hoặc còn có.  . . . nụ hôn của một người đàn ông khác.

Anh nhìn thấy gương mặt anh từng vuốt ve đang bị một người đàn ông khác tỉ mỉ đoạt lấy.

Khó trách cô cố ý tức giận ở trong điện thoại, hoá ra là như vậy, anh muốn giết người.

Giang Tiềm không chút nào dịu dàng bắt lấy cổ tay Triệu Nhiễm Nhiễm ngăn lại động tác của cô, nhìn chăm chú vào trong ánh mắt của cô, có thương tích, có uất ức, còn có chất lỏng rớt xuống sáng trông suốt.

Triệu Nhiễm Nhiễm không cảm thấy bốn phía không hề có tiếng vang, chỉ quật cường nhìn lại anh, nước mắt im hơi lặng tiếng nhỏ xuống.

Những giọt nước mắt này nện ở trái tim Giang Tiềm từng giọt từng giọt, đau đớn vô cùng, anh muốn lau chúng, trong lòng lại tràn đầy tức giận, anh không thể nào đánh Triệu Nhiễm Nhiễm, cho dù gặp phải phản bội, vì vậy một bồn lửa giận chỉ có thể phát tiết ở trên người người đàn ông kia.

Anh không hề mất nhiều sức đã bỏ qua Triệu Nhiễm Nhiễm, một cái tay nhẹ nhõm xốc lên Tả Tự đang muốn đứng lên, cơ hồ chân cách mặt đất.

Triệu Nhiễm Nhiễm xông lại ôm lấy cánh tay Giang Tiềm lần nữa, không hề nói gì, chỉ lo tách tay anh ra, cào cũng tốt, cắn cũng được, cô không thể để cho anh nhất thời xúc động phá hủy hai người.

Giang Tiềm không cảm thấy đau đớn trên tay, nhưng nỗi đau kia lại tồn tại chân thật, chuyển dời đến trong lòng của anh, đau và máu, đè nén tuyệt vọng.

Cuối cùng cứu được Tả Tự về lại, Triệu Nhiễm Nhiễm bảo vệ anh ta ở sau lưng, nhìn Giang Tiềm, nói ra câu thứ hai sau khi gặp lại.

"Anh đi đi."

Giang Tiềm bất động, trong đôi mắt đột nhiên khô khốc khó chịu.

Là ai nói tỉ mỉ che chở đổi được nâng khay ngang mày, tình yêu của anh, đổi về cũng chỉ là cô bảo vệ một người đàn ông khác ở phía sau.

Báo ân cũng tốt, thật lòng thích anh cũng được, Giang Tiềm trước kia đều không để ý tại sao Triệu Nhiễm Nhiễm nguyện ý ở chung với anh, tại sao nguyện ý thích anh.  Nhưng bây giờ anh muốn hỏi cô, em xem tôi là gì? Thật chẳng lẽ vì báo ân mới nguyện ý để ý tôi sao? Em không sợ tôi khổ sở muốn khóc sao?

Nhưng anh đã hiểu được, dù vậy, anh vẫn hy vọng còn đường sống, không bỏ được, thật không bỏ được.

Bình tĩnh, âm thanh được ăn cả ngã về không từ trong miệng anh truyền đến, "Nhiễm Nhiễm em tránh ra."

Cô trả lại cho anh chính là càng thêm bảo vệ người phía sau.

Giang Tiềm nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, trái tim ầm ầm sụp đổ trong ánh mặt trời, chỉ còn lại tuyệt vọng khổng lồ bao phủ.  Vẫn biết mình xấu tính, cô đi theo mình có chút uất ức, cho nên cẩn thận, đặt cô ở vị trí trên nhất, nhưng rốt cuộc vẫn chưa được, không xứng đôi chính là không xứng đôi, thì ra vẫn là hy vọng xa vời.

Trong mắt Giang Tiềm hoàn toàn tĩnh mịch, khóe miệng cũng không chịu khống chế nhếch lên, "Triệu Nhiễm Nhiễm, em thật sự nghĩ tôi không có em là không sống được sao?"

Mặt Triệu Nhiễm Nhiễm giật giật.

Giang Tiềm ngẩng đầu nhìn trời, "Em nói một tiếng là được, không cần như vậy.  Báo ân? Đã là thời đại nào rồi. Tôi Giang Tiềm cứu nhiều người lắm, căn bản không nhớ chút chuyện trước kia, cho nên cũng không cần báo ân gì cả."

Triệu Nhiễm Nhiễm há miệng muốn nói cái gì, lại bị anh cắt đứt.

Giang Tiềm cố ý nói nhẹ nhõm, "Được rồi, cứ như vậy đi, lời chúc phúc cũng đừng trông cậy tôi nói, em không cần phải thế."

Nói xong thật thâm sâu nhìn cô một cái, xoay người sải bước rời đi, nghe được người đần ông sau lưng kêu lên, "Chuyện này chưa xong."

Giang Tiềm chê cười ra tiếng, anh không có quay đầu lại, không dám, chỉ sợ nhìn lại một cái sẽ càng thảm hại hơn.

Chương 22: không  phải cô,  không được!

Giang  Tiềm đi  thật lâu,  Triệu Nhiễm  Nhiễm vẫn  cứng ở  tại chỗ  không động đậy.

  không ngờ  sẽ biến  thành như  vậy, cô  không muốn  chia tay, càng  không muốn  bởi vì hiểu  lầm mà chia  tay, Giang  Tiềm rất  tốt với  cô, làm sao  có thể ác độc đến  mức cả  giải thích  cũng không  nghe.

Triệu  Nhiễm Nhiễm ứng phó  không kịp,  ngơ ngác  nhìn Tả  Tự đang  vịn cô,  giống như  không có ý thức,  lẩm bẩm, "Tôi không nên đuổi anh ấy đi, đúng không? Tôi không nên đánh anh ấy, tôi nên tức giận, nên chất vấn anh ấy mấy ngày nay đã chạy đi đâu, tại sao không nhận điện thoại của tôi? Còn nên giải thích với anh ấy. Anh nói có đúng không Tả Tự?"

"Nhiễm Nhiễm em đừng như vậy." Tả Tự khó chịu trong lòng, lại không thể nói, càng không thể nào khuyên cô chạy đi giải thích.

"Mấy ngày nữa là tốt, mấy ngày nữa sẽ không khó chịu, Nhiễm Nhiễm đừng nghĩ nữa, sẽ qua thôi." Tả Tự nhẹ nhàng bịt kín mắt của cô, ôm cô vào trong ngực.

Sẽ qua thôi.

Triệu Nhiễm Nhiễm không nghĩ như vậy, đối với đoạn cảm tình này cô không có bỏ ra sao? Có thể người khác thấy đều là Giang Tiềm luôn gánh vác chịu đựng, nhưng sự thật không phải như vậy, cô cũng động lòng, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha như anh ta nói.

Cô muốn tìm cơ hội giải thích rõ với Giang Tiềm, cô và Tả Tự không có quan hệ gì cả, cô yêu anh, đây là sự thật, sẽ không thay đổi.

Nhưng ngày đó Giang Tiềm rời đi quyết tuyệt như vậy, Triệu Nhiễm Nhiễm là con gái, còn là một cô gái được Giang Tiềm chiều chuộng quen, cô không thể buông tha mặt mũi tự động đi cầu hòa.

Trạng thái như vậy nhanh chóng khiến cô trở nên trầm mặc, gương mặt không ngừng gầy gò, lộ vẻ yếu không thể ra gió.

Triệu Trí Lược muốn từ bên trong thò một chân vào hoàn toàn tách ra bọn họ, nhưng rốt cuộc không đành lòng làm chị khổ sở. Muốn giúp một tay để cho hai người hòa hảo, lại bị Triệu Nhiễm Nhiễm ngăn lại, cô nói với cậu thế này: "Em trai, em nói chị kiểu cách thì chị chịu, chị cũng không phải không thể không có anh ấy, chỉ là cảm giác bị hiểu lầm không dễ chịu, em giúp chị trả thẻ tiền lương của anh ấy lại cho anh hai, bảo anh ấy giúp trả lại cho Giang Tiềm."

Cô muốn đánh cuộc một phen.

Trạng thái của Giang Tiềm còn kém hơn Triệu Nhiễm Nhiễm, cơ hồ mỗi ngày đều làm bạn với thuốc lá. Doanh trưởng thương anh thất tình, cố ý nhường anh, chỉ là trong lúc vô tình thấy anh ngồi ở trong phòng làm việc cả đêm, liên trưởng tám từng hăng hái trước đây đã không còn tồn tại thì trong lòng luôn phiền muộn theo.

Chữ tình đả thương người, Giang Tiềm không có tim không có phổi bị thương thành một người đàn ông thâm trầm không biết cười.

Giang Tiềm bắt đầu thành thục.

Đặng Vĩnh Đào từng khuyên anh, bảo anh đi tìm Triệu Nhiễm Nhiễm nói rõ ràng, mặc dù Giang Tiềm không hề nói một chữ về việc chia tay, trên thực tế anh gần đây cũng không nói mấy câu, nhưng anh không mấy tin cô gái như vậy sẽ bởi vì mấy ngày không gọi được điện thoại mà cãi nhau đòi chia tay.

Giang Tiềm mang di động theo trên người, lúc huấn luyện mang theo, lúc ngủ cũng mang theo, nhiệm vụ huấn luyện ban ngày bỗng gia tăng, một nhóm người cấp dưới khổ không thể tả.

Sẽ khá hơn.

Giang Tiềm vẫn nghĩ như vậy, nhưng không như mong muốn, anh chỉ có thể hao hết sức lực trong cơ thể xong mới có thể ngủ.  Lại bất đắc dĩ vì thể chất quá tốt, cho nên đa số ban đêm đều là một mình ngồi trên cái ghế Triệu Nhiễm Nhiễm đã từng ngồi hút thuốc ngẩn người.

Sau bữa cơm chiều lại bắt đầu nhàm chán, Giang Tiềm theo thường lệ núp ở trong phòng làm việc.

Gần đây không ai dám phiền anh, anh trầm mặc, nhưng chưa hề bộc phát, nếu có, sơ ý một chút thật dễ dàng xảy ra án mạng.

Giang Tiềm cũng hưởng thụ sự an tĩnh như vậy, nghiêng qua trên ghế sa lon chuẩn bị nghỉ một lát, lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Anh không thèm để ý, nhóm người này trước kia không có tật xấu này, nhấc chân liền đạp, anh đã thay mấy cái cửa rồi.  Hôm nay ngược lại biết gõ cửa, run run rẩy rẩy gây phiền cho người khác.

Trong chốc lát, cửa được mở ra.

Giang Tiềm mở mắt nhìn một chút, là Trương Vũ.

"Có chuyện gì?"

Trương Vũ gật đầu, "Có."

"Đi vào ngồi đi."

Giang Tiềm lấy ra một bọc lá trà, rót ly nước cho Trương Vũ, sau đó hai người bắt đầu nhìn nhau chẳng nói gì.

Làm anh em vài chục năm, đột nhiên trở nên không biết nên nói cái gì cho phải.

Thật lâu sau, Trương Vũ chủ động đánh vỡ trầm mặc, nhẹ nhàng đẩy thẻ tiền lương đến trước mặt anh.

Giang Tiềm liếc mắt nhìn, cười lạnh, trái tim nhảy lên lại giống như có thể lao ra lồng ngực, một cỗ lửa giận vô hình xông lên.

"Hai người.  . . . Thế nào?"

Giang Tiềm hừ cười, "Như cậu anh muốn rồi."

Sắc mặt Trương Vũ có chút không nén được giận, "Như tôi muốn cái gì? Tôi có câu nào không phải vì tốt cho hai người."

"Được rồi." Giang Tiềm đứng lên miễn cưỡng vươn vai, "Nói cho cô ấy biết, chuyện cô ấy có thể làm tôi cũng có thể làm, tôi cũng không phải không thể không có cô ấy.  Tôi Giang Tiềm nếu lại da mặt dày đi dây dưa cô ấy, tôi con mẹ nó không phải là người."

Mấy chữ cuối cùng anh cắn răng hét ra, trong mắt vừa đau vừa khổ.

Giang Tiềm giống như đang hạ quyết tâm tị nạnh với Triệu Nhiễm Nhiễm, ngày hôm sau liền tuyên bố mọi người mau giúp anh giải quyết vấn đề cá nhân. Thông báo vừa ra, cũng không quản thiệt giả, thật đúng là có không ít người giới thiệu đối tượng cho anh, gần đây anh luôn bận vì những chuyện này.

.  . . . . .  . . . . .  .

Giang Tiềm hút thức uống trong ly ‘ hưng phấn ’ vang dội, để ly không xuống nhìn một vòng chung quanh, chán đến chết. Cô gái ngồi đối diện vẫn tự nhiên vui mừng.

Đây là đối tượng hẹn hò thứ chín của anh trong bốn tháng qua.

Là cô chủ của một tiệm nhỏ, bán đồ trang sức lẻ, dáng dấp còn đẹp hơn Triệu Nhiễm Nhiễm mấy phần, nếu có thêm vẻ đáng yêu.

Giang Tiềm ngẩng đầu nhìn cô bé kia, mở to mắt, không muốn nhìn tiếp nữa. Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng luôn có cảm giác không đúng, mấy ngôi sao trên tấm lịch bàn còn đẹp hơn, nhưng anh nhìn, lại không hề có cảm giác chân thật hay dục vọng muốn ngắm nhìn.

"Liên trưởng Giang, kể cho tôi một vài chuyện lúc anh ở bộ đội đặc chủng đi."

Giang Tiềm nhíu mày, anh không quá muốn nói chuyện, nhưng cô gái này lại nói nhiều. Trước mắt hai người quen nhau một tuần lễ, hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, trước đó trong điện thoại Giang Tiềm chỉ luôn làm người nghe, hiện tại không muốn tiếp tục nữa.

"Đó là cơ mật, không thể nào nói với người không có liên quan."

Cô gái không để ý, vẫn vui vẻ, Giang Tiềm cũng cảm thấy tính tình của cô ta thật tốt, trước đó cũng có 2-3 người không biết chết là gì, sau khi nói chuyện vài ngày, mọi người đều bị thái độ ôn hòa của anh làm bỏ cuộc nửa chừng.

Cũng không biết gần đây anh có phải có số đào hoa, hay thật sự anh gặp được người có tính khí tốt, nhưng lại không có kiên nhẫn, mấy tháng trước đã mất rồi.

Cơm trưa thì hai người đến một quán nhỏ, Giang Tiềm kêu vài món ăn rồi, trong đầu buồn bực ăn, trong chốc lát, mấy chén cơm đều hết, mấy dĩa thức ăn cũng thấy đáy.

Cô gái đối diện dường như muốn vượt qua tốc độ của anh, ăn cũng rất nhanh, mặt đỏ hồng.

Giang Tiềm lại gọi nhân viên phục vụ kêu hai món ăn, tự mình ăn no rồi, liền đốt điếu thuốc hút, tinh thần bay xa.

Gần đây vẫn bận xem mắt, vừa mới bắt đầu còn cố nhịn, nhưng càng ngày càng cảm thấy không có ý nghĩa, đến bây giờ, cả ứng phó cũng không làm được rồi.

Có lúc nhìn cô gái khác lại như nhìn ra một người khác nữa, mắt cong cong, lúm đồng tiền, nụ cười sáng loáng. Nghĩ đến ngày đó mình mạnh mẽ nói với Trương Vũ ‘ không phải không thể không có cô ’, lúc này lại không thể không lắc đầu ở trong lòng.

Đã gặp nhiều người, không phải không có ai đẹp hơn Triệu Nhiễm Nhiễm, có mấy người thật sự đẹp, nhưng không đúng, họ không giống Triệu Nhiễm Nhiễm.

Giang Tiềm đột nhiên phát hiện, nếu như không giống như Triệu Nhiễm Nhiễm, anh tuyệt đối không có chút hứng thú nào, anh chỉ muốn tìm một người như Triệu Nhiễm Nhiễm, lông mày giống nhau, mắt giống nhau, lúm đồng tiền giống nhau, cũng hơi kiểu cách, tốt nhất cũng nên tên là Triệu Nhiễm Nhiễm.

Nhưng nếu như thật có một người giống như vậy xuất hiện, Giang Tiềm suy nghĩ một chút, vẫn không được.  Cái gì cũng giống, nhưng các cô vẫn không phải là Triệu Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn Triệu Nhiễm Nhiễm, không phải cô, thì thật là không được.

Giang Tiềm dẫn đầu càn quét sạch mấy món ăn trên bàn liền muốn trở về quân khi, ngày hôm qua Đặng Vĩnh Đào nói cho anh biết, bảo anh tối hôm nay đến nhà ăn sủi cảo.

Giang Tiềm dập tắt thuốc, "Tiểu Giả, buổi chiều tôi có chuyện ở quân khu, phải về sớm."

Cô gái ngẩn người, Oh. . . .  . Vậy lần sau lúc nào thì có thời gian ra ngoài?"



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .